Mấy hôm nay nóng vãi. Mình thuộc tuýp người cảm xúc lên xuống trồi trụt theo thời tiết. Ví dụ trời hiu hiu lạnh, gió mơn man bên tai nhìn đứa con gái xấu mù như Thị Nở đi ngất ngất ngoài đường cũng trở nên đáng yêu. Ngược lại, những hôm nóng bức, oi nồng ngọt ngạt như hôm nay thì đến 1 cái tin nhắn vẻn vẹn 3 chữ “Anh nhớ em” cũng không muốn viết.

Chap 1.

Huyền nhắn tin hỏi “Có phải anh đang giận em?”. Giận éo gì em đâu, giận mẹ em thì đúng. Mệ, mỗi lần sang nhà em, ngó cái mặt khó đăm đăm như ban giám khảo đang rình bắt lỗi thí sinh của mẹ em mà phát ngán.

Mình cũng éo biết mẹ nàng dị ứng với mình vì cớ gì nữa. Chỉ biết có lần mình xin bà miếng trầu nhai cho thơm miệng, bà bảo “Nhà o hết cau tươi rồi” trong khi mắt nhìn gian vãi. Hết éo đâu, chắc cất đâu đấy để lát nữa mời thằng cu “yên tâm đê’?

Rồi sau năm lần bảy lượt tra hỏi nàng, biết không thể giấu mãi, nàng thỏ thẻ tiết lộ “Thật ra thì nỏ có chi mô, nhưng mẹ em bảo cách nói chuyện của anh hấn không thực tế, nghĩa là anh toàn nói chuyện mô mô, nỏ mang tính thiết thực cho cuộc sống chi cả”.

Mình nghe xong thấy lạnh cả người. Ừ, công nhận rồi! Mình éo biết a lô cho người này, người nọ nói tiền chục củ, trăm củ. Éo biết giá gỗ lim, gỗ sến bao nhiêu 1 khối. Éo cả biết nói những chuyện làm ăn vặt vãnh nhất. Mà dkm, những thứ ấy thiết thực gấp mấy lần năm nay thằng nào đoạt giải Nobel hòa bình, Hà Lan đang tuyển người lên sao Hỏa hoặc xung đột trên bàn đàm phán liên Triều…

Mẹ nàng nếu biết vào mạng chắc sẽ nói câu ngắn gọn hơn, rằng mình “ảo vãi” (một đứa ảo như mình thì làm cái đek gì cho đời để nuôi sống và chăm lo cho gia đình?). Với tư cách một bà mẹ có đứa con gái đang thích một thằng phiêu lưu như thế, bà lo là đúng!

…Vậy là 1 tuần rồi không gặp nhau. Mình cố tình để tình yêu đói khổ một chút xem sức sống của nó đến đâu. Nhưng khó chịu đéo chịu nổi. Người khi nào cũng bần thần, dở dở như đàn bà ốm nghén (mình chưa nghén lần nào nhưng nghe các chị có bầu bảo rứa, biết éo đâu được). Mấy hôm Ốc hỏi đểu “Răng rồi, yêu chắc đến đoạn mô rồi huynh?”. Mình bảo đến cổ. Ốc cười “Đừng bốc phét, đã mần chi con người ta chưa đó?” Mần chi là mần chi, đùa chớ mới đến thắt lưng trở lại. Ốc nghiêm mặt “Ngực hấn có đẹp không? Hay như núm cau điếc?” rồi cười he he trêu ngươi.

Mấy hôm nay Ốc nhe nhởn khoe đang có thằng đong. Mình giả vờ làm bộ tỉnh bơ bảo hay à nha, thằng mô đó?

Thằng mô nói anh cũng nỏ biết, nàng bảo, hắn lái xe cho huyện ủy hay ủy ban chi đó, ăn mặc rất có phong cách mỗi tội mặt nhìn hơi ngu ngu. Nhìn cái bộ hớn hở của nàng mà mình lộn cả mề.

– Rứa được mấy hôm rồi? – Gặp nhau dăm bảy lần, đi uống nước 3 lần, mới thôi!

Suýt nữa mình phọt ra câu “Rứa hắn rủ đi nhà nghỉ chưa? Đi chưa?”, nhưng hỏi thế lộ mẹ nó mất cái sự cay cú đang hết sức tiềm ẩn, nên mau miệng sửa lại.

– Uhm, thấy được được thì yêu… cho vui.

Ốc thở hắt ra (làm hàng chắc?):

– Nỏ biết răng là được bây giừ, lúc mới tán tỉnh thì thằng mô nỏ tử tế…À mà này, nghe cách hắn tán mà em chết cười, hi hi.. – Răng? – Thì hài chớ răng, sáng chưa kịp mở mắt đã thấy tin nhắn “Chúc em ngày mới vui vẻ”, trưa thì chúc em ngon miệng, tối trước khi lên giường thì kiểu chi cũng “Chúc bé ngủ ngon và có nhiều giấc mơ đẹp”, ngày mô cũng rứa đọc mà phát ớn. Chắc hắn xài bài ni với nhiều con rồi huynh hầy, tưởng rứa là hay lắm đó!

Nghe nàng bôi bác nó mà mình tê hết cả rốn.

– Thì quan tâm, tình cảm rứa chớ răng nựa? (èo mẹ, bơm đểu phát, hehe)

Ốc dẩu quả môi nhọn như môi Thị Nở ra.

– Em ghét nhất những thằng bài bản, đạ rứa chở em đi cà phê còn làm bộ co ro kêu lạnh, ý là muốn mình ngồi sát vào hắn. Em bảo lạnh thì về nha, rứa là rối rít thanh minh…À cũng bôi nước hoa X Men mới khiếp, mùi sực nức em ngồi sau muốn ói!

Mình phì cười bảo em cứ lắm nhọt, chê như đổ đi mà còn đi uống nước 3 lần với hắn? Nàng phụng phịu “Ừ thì buồn buồn đi chơi, nỏ có ý chi!” Uhm, thằng đó răng anh không biết nhể? Khi mô gặp ngoài đường chỉ anh nha, coi răng, anh duyệt được là được!

Tối nay nhận được cái tin của Huyền sau hơn chục ngày không thấy bóng nhau “Sáng mai em đi chợ Phố bán hàng, nếu xong sớm em sẽ đi làm tóc, trưa anh rảnh không?”. Mình hỏi em bán chi? Nàng rep “Bán rau quả linh tinh, anh có lấy ít về ăn không?” Nằm cứ nghĩ ngợi mãi, tưởng tượng cảnh nàng đứng co ro bên gánh rau quả (chắc hái trong vườn) luôn miệng mời mọc người mua…mà thương vãi.

Nhắn lại cho nàng mấy chữ rồi trùm chăn bật quạt ù ù đi ngủ “Thế à, gần trưa anh sẽ gọi cho em nha. Nhớ vk nhiều lắm!” (à, dạo này mình viết chữ vợ thành vk cho tin, Huyền đọc rồi ôm bụng ra cười)…

…Ngó đồng hồ thấy gần 9 rưỡi, xách xe ra khỏi chỗ làm lượn loanh quanh chợ tìm nàng. Chợ Phố phiên chính nên khá nhộn nhịp. Nghĩ bụng chắc tầm này nàng chưa bán hết hàng nên tiện thể ghé tiệm chim cảnh mua ít sâu gạo cho con chòe than. Xong việc tiếp tục cho xe bò chầm chậm đảo mắt tìm hàng rau củ. Mất gần 10p éo thấy ai giống nàng, chỉ thấy vài bà U 50, hai con bé đen đen và một chị trung tuổi đang đứng bên đống rau muống ế nhăn. Lọ mọ vào sâu trong chợ chút nữa, bất chợt thấy cái dáng cao cao quen thuộc, đầu đội nón lá, trán quấn khăn màu tím đang trao tiền cho khách…Nàng đây rồi!!!!

Hóa ra nàng bán bí xanh, mướp và mấy món rau thơm (ngần ấy thứ không biết có nổi trăm nghìn không?) Tự dưng thấy ái ngại ghê. Một cử nhân với hình thức sáng sủa như nàng lẽ ra giờ này đang thướt tha đi lại trong văn phòng thay vì dúm dó bên góc chợ bẩn thỉu, ẩm ướt và nhếch nhác như này!

Mình quay xe lại để nàng không bắt gặp…